Tưởng niệm Trần Lập

Người đàn ông với đôi 'Mắt đen'
Nhưng không mang 'Tâm hồn của đá'.
'Đôi bàn tay' viết bao điều mới lạ.
'Ngày hôm qua' vẫn gan dạ kiên cường.
Như 'Cây bàng' tỏa bóng mát muôn phương.

Ôm 'Giọt đắng' nhoẻn cười anh cứ bước.
Vẫn 'Ra khơi' giữa biển đời xuôi ngược.
Rồi 'Trở về' đâu cần được điều chi.
'Con số 0' chẳng nói lên gì.
'Nếu em hiểu' ... 'Niềm tin cho cát bụi'.

'Đường đến ngày vinh quang' ngẩng đầu sao phải cúi.
'Rung chuông vàng' anh hát khúc hoan ca.
'Hoa ban trắng' giữa nắng đẹp hiền hòa.
Vẫn in hình 'Người đàn bà hóa đá'.
Tình 'Cha và con' sâu thẳm như biển cả.

'Rốc xuyên màn đêm' nghiêng ngả đất trời.
'Bông hồng thủy tinh' cài lên áo anh ơi.
Hãy chiến đấu và không ngừng 'Khám phá'.
Anh như thỏi 'Nam châm' hút bao điều mới lạ.
Và tỏa ngát giữa trời... gan dạ trung kiên".



Tuong Niem Tran Lap