Hiển thị các bài đăng có nhãn góc thư giãn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn góc thư giãn. Hiển thị tất cả bài đăng

Tưởng niệm Trần Lập

Người đàn ông với đôi 'Mắt đen'
Nhưng không mang 'Tâm hồn của đá'.
'Đôi bàn tay' viết bao điều mới lạ.
'Ngày hôm qua' vẫn gan dạ kiên cường.
Như 'Cây bàng' tỏa bóng mát muôn phương.

Ôm 'Giọt đắng' nhoẻn cười anh cứ bước.
Vẫn 'Ra khơi' giữa biển đời xuôi ngược.
Rồi 'Trở về' đâu cần được điều chi.
'Con số 0' chẳng nói lên gì.
'Nếu em hiểu' ... 'Niềm tin cho cát bụi'.

'Đường đến ngày vinh quang' ngẩng đầu sao phải cúi.
'Rung chuông vàng' anh hát khúc hoan ca.
'Hoa ban trắng' giữa nắng đẹp hiền hòa.
Vẫn in hình 'Người đàn bà hóa đá'.
Tình 'Cha và con' sâu thẳm như biển cả.

'Rốc xuyên màn đêm' nghiêng ngả đất trời.
'Bông hồng thủy tinh' cài lên áo anh ơi.
Hãy chiến đấu và không ngừng 'Khám phá'.
Anh như thỏi 'Nam châm' hút bao điều mới lạ.
Và tỏa ngát giữa trời... gan dạ trung kiên".



Tuong Niem Tran Lap

Đi tìm người chồng hoàn hảo

Trên phố nọ vừa mở một "Cửa hàng bán chồng", nơi chị em phụ nữ có thể chọn mua cho mình một người đàn ông. Ngay lối ra vào cửa hàng có treo một bảng nội quy với nội dung sau đây:

- Bạn chỉ có thể vào cửa hàng 1 lần duy nhất.

- Cửa hàng có 6 tầng, càng lên cao thì "người chồng" càng chất lượng.

- Bạn có thể chọn bất cứ người đàn ông nào trên tầng bất kỳ hoặc leo lên tầng cao hơn.

- Thang chỉ có một chiều đi lên, không thể leo trở xuống để chọn lại.
Một chị nọ sau khi dừng chân trước tấm biển trước lối vào cửa hàng liền quyết định vào trong để thử vận may.

Sau khi đọc dòng chữ: "Những người đàn ông có công ăn việc làm" trên tấm biển treo trên lối vào tầng 1, cô liền đi thẳng lên tầng 2.

Tấm biển trên lối vào tầng 2 ghi: "Những người đàn ông có công ăn việc làm và yêu thương con cái". Vẫn chưa hài lòng, cô đi tiếp lên tầng 3.

Tấm biển trên lối vào tầng 3 ghi: "Có công ăn việc làm, yêu trẻ con và đẹp trai". Ái chà, được đấy! Cô nghĩ bụng, nhưng biết đâu tầng 4 vẫn có người tốt hơn thì sao?

Trên lối vào tầng 4, tấm biển đề: "Có công việc tốt, yêu trẻ, đẹp trai vô cùng và biết giúp đỡ việc nhà". Thật tuyệt vời! Nhưng ta hẳn sẽ có thể tìm được người chồng tốt hơn gấp nhiều lần ở tầng 5!!

Trên lối vào tầng 5 là tấm biển: "Sự nghiệp thành đạt, yêu trẻ, rất đẹp trai, biết giúp đỡ việc nhà và hết sức lãng mạn".

Dù đã muốn dừng chân trên tầng 5 để chọn cho mình một người chồng lắm rồi, nhưng cuối cùng, cô vẫn không ngăn nổi sự khao khát một người đàn ông trên cả HOÀN HẢO đang đợi mình ở tầng 6...

Trên lối vào tầng 6, chị nhìn thấy tấm biển: "Bạn là người khách số 31 456 012 của tầng này. Tầng này không còn đàn ông cho các chị em chọn nữa. ^^

Chuyện hàng xóm

Đang lấy xe đi làm thì chị hàng xóm đạp cửa thang máy xông ra bảo:

- Em em, em tiện đường cho chị bay ra bến xe Mỹ Đình, khổ quá, vừa cho con đi học về đã thấy bà nội thu xếp hết quần áo, chắc bỏ về quê rồi. Cụ mới ra được có 2 ngày. Ông bảo vệ nói thấy cụ vừa đi vừa khóc, còn than, đời tôi nhục quá, tôi đi chết cho xong

Thấy chị hàng xóm mặt tái dại bảo tiếp:

- Em nhanh nhanh giúp chị tìm được bà về không thằng chồng chị nó về nó treo cổ chị lên, khổ quá đi

Ra đến bến xe chị hàng xóm nói:

- Em đi một đằng, chị đi một đằng. Nếu gặp bà em cứ trói lại rồi gọi điện cho chị, chị giải về, bà bướng lắm. Nhỡ phóng lên xe là chị chết.

Mình rối rít bảo: "Được, được."

Tìm một lúc thì mình thấy bà cụ ngồi thù lù ở góc bến xe, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy mình ra tìm thì òa lên xong rồi cứ thế đấm ngực thùm thụp.

Bà bảo: "bà ngần này tuổi, thế mà bị con dâu nó nghi là quân ăn cắp cháu ơi. Ra được ba ngày thì nó cạnh khóe, rỉa rói 3 lần. Nhà chỉ có 3 người với thằng ku bé con 2 tuổi, chồng nó thì đi làm suốt ngày,. thế mà 3 lần rồi, nó cứ về đến nhà là lại rít lên là "Mất goai phai rồi, mẹ kiếp, suốt ngày mất. Chuyến này tao phải làm cho ra nhẽ, không thể cứ móc túi con này mãi được."

"Đấy, nhục quá cháu ơi, tôi nào biết goai phai nhà nó để chỗ nào, mà tôi già rồi còn tham lam gì nữa mà nó nghi tôi ăn cắp"

Bác sĩ tài ba

Một bác sĩ về hưu mở phòng khám tư tại nhà, ghi biển :" Bác sỹ đa khoa Trần Y Đức, chữa tất cả các bệnh nan y, khỏi bệnh mới thu phí 100.000đ, không khỏi bệnh bồi thường cho bệnh nhân 500.000đ".

Một ông nạn nhân trước đây đã tán gia bại sản vì chữa bệnh ông bác sĩ này đi ngang qua trông thấy biển hiệu, nhận thấy đây là cơ hội tốt để kiếm ít tiền và trả thù đời. Ông ta bước vào phòng khám, nói với bác sỹ:

- Thưa bác sỹ, tôi bị mất thính giác, mấy hôm nay không nghe thấy gì sất cả.

Bác sỹ nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, rút điện thoại ra bấm máy gọi: " A lô, em à! sao chúng mình cứ phải thì thào lén lén lút lút làm gì chứ nhỉ, thằng chồng em nó bị điếc rồi, nó đang ngồi trước mặt anh đây này".

Người đàn ông chồm lên giằng lấy điện thoại: Alô, Alô. Nhưng đầu dây bên kia không có ai.

- Chúc mừng ông! thính giác của ông đã khôi phục bình thường, xin ông nộp 100.000đ phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân đành hậm hực trả 100.000đ, trong bụng vẫn chưa cam tâm.

Mấy hôm sau, ông ta lại đến phòng khám: Bác sỹ ơi, tôi bị mất vị giác rồi, mấy hôm nay ăn cơm không có cảm giác mùi vị gì.

Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 5 giọt vào mồm.

- Ối giời ơi, sao ông lại nhỏ nước tiểu vào mồm tôi thế này!

Bác sỹ: chúc mừng ông! vị giác của ông đã bình thường, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân lại cắn răng rút 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn rất ấm ức.

Mấy hôm sau, ông ta lại tìm đến phòng khám: Thưa bác sỹ, tôi bị mất trí nhớ rồi, tôi chả nhớ gì cả, xin chữa cho tôi với.

Bác sỹ: Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 50 giọt vào mồm.

- Sao lại thế? thuốc số 36 là chữa vị giác cơ mà!

- Chúc mừng ông! trí nhớ của ông bây giờ còn tốt hơn của tôi, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân lại phải móc 100.000đ trả cho bác sỹ, trong lòng vẫn chưa chịu thua.

Mấy hôm sau, ông bệnh nhân lại tìm đến phòng khám, lần mò dò dẫm bước vào: Tôi bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết, bác sỹ làm ơn chữa cho tôi với!

Bác sỹ khám rất cẩn thận, rồi buồn bã nói:

- Thành thật xin lỗi ông! bệnh này tôi không chữa được, tôi xin bồi thường cho ông 500.000đ, đây xin ông cầm lấy!

- Sao lại đưa tôi tờ 20.000đ thế này?

Bác sỹ: xin chúc mừng ông! mắt ông bây giờ còn tinh hơn cú vọ, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Lần này thì ông bệnh nhân đã tâm phục khẩu phục nộp 100.000đ, vái lạy ông bác sỹ ra về.

Anh y tá trẻ khâm phục: Bác sỹ tài tình thật.

Bác sỹ vỗ vai y tá nói: khi nào cậu trở thành bác sĩ lâu năm như tôi, cậu sẽ hiểu một chân lý bất di bất dịch: bệnh nhân mãi mãi chỉ là bệnh nhân. Bầy trò móc túi lấy tiền của thiên hạ là nghề của chúng ta, chứ không đến lượt chúng nó.



bacsitaiba